Chắc hẳn không ít những bà mẹ bỉm sữa cũng từng lo lắng khi em bé của bạn chuẩn bị bước vào giai đoạn ăn dặm với hàng tá những câu hỏi như: Khi nào thì bắt đầu? Bắt đầu như thế nào? Cháo hay bột? Nấu với gì? Tỷ lệ ra sao? Ăn bao nhiêu là đủ?
Không chỉ dừng lại ở...
Chắc hẳn không ít những bà mẹ bỉm sữa cũng từng lo lắng khi em bé của bạn chuẩn bị bước vào giai đoạn ăn dặm với hàng tá những câu hỏi như: Khi nào thì bắt đầu? Bắt đầu như thế nào? Cháo hay bột? Nấu với gì? Tỷ lệ ra sao? Ăn bao nhiêu là đủ?
Không chỉ dừng lại ở đó, chúng ta – những bà mẹ hiện đại còn hết sức ám ảnh với những bữa ăn dặm đầy nước mắt, đổ mồ hôi từ không ít những tấm gương xung quanh.
Đó là những em bé rong ruổi trên xe đẩy với bát cháo bên cạnh, cứ mỗi lần bé ô a gì đó, người nhà lại tranh thủ đút tọt một miếng vô miệng.
Đó là những em bé ngồi dán mắt vào chiếc ti vi đang phát những quảng cáo nhảy nhót hoặc điện thoại bật hoạt hình vui nhộn, mở miệng một cách vô thức để đón nhận đồ ăn.
Là những em bé giãy giụa trên tay mẹ, phun phì phì thìa cháo, nước mắt rơi lã chã, miệng gào thét không ngớt chỉ với mong muốn duy nhất là bữa ăn chấm dứt.
Đúng thật chẳng khác nào một cuộc chiến!
Cho đến một ngày, tôi bắt gặp hình ảnh một em bé xinh tươi ngồi ngoan ngoãn trong chiếc ghế ăn dặm, say mê gặm những thanh cà rốt, nhai ngấu nghiến những mẩu bánh mì, mút chùn chụt miếng thịt luộc, rồi còn cả gặm ngô, ăn chuối lê táo Điều làm tôi mê mẩn, xem đi xem lại những đoạn băng ghi lại bữa ăn của em chính là sự vụng về nhưng lại rất khéo léo của một cô bé mới có 6 tháng tuổi khi điều khiển những miếng thức ăn đưa lên miệng; rồi cả chiếc miệng xinh nhai móm mém mà mãi sau này tôi mới biết khi đó bé chưa hề có một chiếc răng nào; và ánh mắt mỗi khi bé ngẩng lên nhìn mẹ, trong đó ánh lên niềm vui thích, sự hào hứng với bữa ăn, thứ mà tôi gần như chưa từng thấy ở bất cứ em bé ăn dặm kiểu truyền thống nào.