Khung cảnh làng quê hiện lên mộc mạc, chân chất nhưng đằng sau
đó là những mặt tối của cuộc sống
Khao khát về nhục dục của một phận đàn bà và những tấn trò đời
khác
Ngôn ngữ đẹp nhưng buồn, chứa chan tình yêu thương da diết với thân
phận con người
Con Hoang được kể lại từ nhân vật tự xưng: "Tôi là một đứa con hoang". Câu văn mở đầu chỉ có sáu chữ, ngắn gọn, hàm súc lòng tự tin vào nhân phẩm ở đời khi kể lại đường hoàng dưới thanh thiên bạch nhật cho nhiều người khác nghe câu chuyện của gia đình mình. Có gì đáng hổ thẹn nếu là con hoang, họ cũng được sinh thành bởi một người đàn ông và một người đàn bà. Không ai chọn được bố mẹ và nơi mình sinh ra. Đó là sự sắp đặt của số phận.
Khép lại trang sách vui buồn cùng với các nhân vật, sẽ vương vấn lại trong ta cảm giác vừa khép lại một bài ca buồn, nỗi đau xé lòng, tiếng than da diết của người phụ nữ sau lũy tre làng với ham ước được sống, nhu cầu được yêu thương, quyền bình đẳng với chính mình. Mỗi số phận trong cuốn tiểu thuyết là sự giày vò với những khát vọng ấy, là ham muốn giải tỏa bản năng của mình đang bị chôn kín, bị đày ải trong bức tường vô hình mà đáng sợ của cái gọi là định kiến, là dư luận xã hội.
Văn chương Lê Hồng Nguyên đẹp, buồn, nhưng chứa chan nỗi yêu thương da diết của một ngòi bút nữ. Thiên nhiên trong tiểu thuyết của chị cũng rất đẹp, sống động và chắc chắn phải khởi thủy từ một tâm hồn lãng mạn tha thiết với cuộc đời mới có thể dành cho thiên nhiên những áng văn mềm mại và có sức gợi cảm như vậy.