Một trong "Tứ đại kì thư" của nền văn học cổ điển Trung Quốc
Cuốn tiểu thuyết với nhiều dị bản, được dịch ra nhiều thứ tiếng trên thế giới, được dựng thành phim
Phản ánh trung thực bản chất của xã hội phong kiến hưởng lạc đồi trụy với tất cả tội ác, đọa đày
Kim Bình Mai được các nhà nghiên cứu Trung Quốc và thế giới đặt vào vị trí "Tứ đại kì thư" cùng với Tam quốc diễn nghĩa, Thủy hử toàn truyện và Hồng lâu mộng. Kim Bình Mai là câu chuyện tình ái, nhưng cũng là câu chuyện nhân tình thế thái của một xã hội.
Dựa theo và phát triển từ một số tình tiết trong tác phẩm Thủy Hử của Thi Nại Am, tác phẩm đi sâu khắc họa cuộc sống hưởng lạc đồi trụy của đám quan lại, thổ hào giàu tiền của, đầy quyền thế, vẽ nên một cách khái quát và sinh động bức tranh xã hội đen tối thời đó. Nội dung truyện chủ yếu mô tả cuộc đời nhiều tội ác và trụy lạc của nhân vật Tây Môn Khánh, hiệu Tứ Truyền, là người Thanh Hà, vốn là chủ một hiệu thuốc nhưng không ưa đọc sách, chỉ giỏi chơi bời phóng đãng, lại kết bạn với một bọn du côn đàng điếm. Tên ác bá này đã có một vợ chính và ba người thiếp, nhưng thấy Phan Kim Liên có nhan sắc, ông liền lập mưu giết chết chồng nàng là Võ Đại (trong Thủy Hử truyện ghi là Võ Đại Lang), rồi cưới nàng làm thiếp. Võ Tòng (em trai Võ Đại) báo thù, giết lầm người khác nên Tây Môn Khánh vẫn không can gì. Sau đó, Tây Môn Khánh còn mua Lý Bình Nhi về làm vợ lẽ, và gian dâm với người hầu gái của Phan Kim Liên là Bàng Xuân Mai (tên của ba nhân vật này ghép lại thành tên tác phẩm Kim-Bình-Mai). Trong đó, nổi bật nhất là Phan Kim Liên được xây dựng như một điển hình cho loại phụ nữ hoang dâm, dám giết chồng để thỏa mãn nhục dục, sau đó lại xảo quyệt bưng mặt khóc và lập bàn thờ chồng để che mắt thế gian.
Xung quanh những kẻ dâm ô khét tiếng này là nhiều hạng người, từ du thử du thực như Trương Thắng, Lưu Nhị, lưu manh vô lại Ứng Bá Tước, cho đến những thái giám, kép hề, con hát, bà mối… tất cả đều giống nhau ở sự bỉ ổi, mất nhân cách. Những miêu tả cặn kẽ về thói ăn chơi sa đọa, dâm dục - vùng cấm kị của văn chương Nho giáo - mà tác phẩm từng bị cho là truyện khiêu dâm. Tuy nhiên, điều đó lại giúp tác giả phản ánh trung thực bản chất của xã hội phong kiến với tất cả tội ác, đọa đày. Do đó, dù bị cấm, cuốn tiểu thuyết vẫn được chép tay, khắc bản, in ấn, lưu truyền rộng rãi trong dân chúng, hấp dẫn cả các nhà Nho. Đó là lí do giải thích vì sao trong quá trình lưu hành tác phẩm đã sản sinh ra khá nhiều dị bản, được dịch ra nhiều thứ tiếng trên thế giới, được dựng thành phim…