“Chàng thi sĩ nhiều mơ mộng vừa cởi áo lính, hạnh phúc tan vỡ, thất nghiệp, lại đang lúc bị quy về “bệnh tư tưởng” thơ viết không đăng…
Ly cà phê đen một mình nơi quán cóc bao giờ cũng nhỏ vào đáy cốc những giọt buồn lặng lặng không tan.
Người cô độc thường tìm tới ly cà phê một mình chứ không phải rượu. Vũ lại không phải là một người hay rượu...
“Chàng thi sĩ nhiều mơ mộng vừa cởi áo lính, hạnh phúc tan vỡ, thất nghiệp, lại đang lúc bị quy về “bệnh tư tưởng” thơ viết không đăng…
Ly cà phê đen một mình nơi quán cóc bao giờ cũng nhỏ vào đáy cốc những giọt buồn lặng lặng không tan.
Người cô độc thường tìm tới ly cà phê một mình chứ không phải rượu. Vũ lại không phải là một người hay rượu.
Ly cà phê cô độc ám ảnh suốt thơ anh.
Quán cà phê dưới gầm cầu xe lửa
Hạt mưa đen rơi trên ô kính vỡ
…
Quán cà phê ngoại ô
Căn nhà gỗ bộ ghế bàn thấp nhỏ
Mảnh vuờn tối với những pho tượng cổ
Bức sơn dầu…”
Trích Uống cafe trên đường của Vũ – Trần Tuấn