" thế rồi tất cả chìm vào lặng thinh
đi qua vùng vịnh chẳng cần giông tố
xoè tay bảo chúng ta đã cố
vậy mà tuổi trẻ vẫn trôi đi. "...
" thế rồi tất cả chìm vào lặng thinh
đi qua vùng vịnh chẳng cần giông tố
xoè tay bảo chúng ta đã cố
vậy mà tuổi trẻ vẫn trôi đi. "
Ừm nhỉ, thấy không anh? Tuổi trẻ trôi nhanh như vậy đấy.Chớp mắt một cái, đã thấy chẳng còn ai, chẳng còn gì, ngay cả là những thương đau, cũng chẳng còn…
“Lúc nào cũng là quá muộn” viết về những ngược trôi, những nuối tiếc, lỡ dở xa xôi của tuổi trẻ
Để rồi khi đọc những câu chữ ấy, bạn sẽ thấy chính mình ở mảnh ghép nào đó của nỗi buồn. Có thể da diết, có thể đơn côi, có thể buồn tủi. Nhưng đó cũng có thể là một nỗi buồn lặng thinh, nhẹ nhõm và ngọt ngào. Giống như một thanh chocolate nguyên chất, bạn càng thưởng thức chậm dãi, bạn sẽ càng thấy hậu vị rất ngọt.