“Sáng thức dậy tôi đã thấy mấy trái ổi chín cây thơm lừng cùng với cuốn truyện tranh mới tinh. Má nói của anh Hai “đền” cho tôi. Anh Hai với ba về nội phụ cất nhà mồ cho ông bà nội. Suốt mấy ngày thiếu vắng anh Hai, tôi bị đám trẻ xóm trên ăn hiếp, vào ra lủi thủi một mình, tự nhiên lúc đó tôi thấy nhớ anh Hai kỳ cục...
Bến Chờ
"Đoạn trích anh Hai:
“Sáng thức dậy tôi đã thấy mấy trái ổi chín cây thơm lừng cùng với cuốn truyện tranh mới tinh. Má nói của anh Hai “đền” cho tôi. Anh Hai với ba về nội phụ cất nhà mồ cho ông bà nội. Suốt mấy ngày thiếu vắng anh Hai, tôi bị đám trẻ xóm trên ăn hiếp, vào ra lủi thủi một mình, tự nhiên lúc đó tôi thấy nhớ anh Hai kỳ cục. Ngó thấy gương mặt rầu rầu của tôi, hình như má cầm lòng không đặng.
- Thấy nhớ anh Hai thì chút má gởi xe đò cho về nội chơi.
- Con mà thèm nhớ ảnh hả? Ảnh đi con phẻ quá trời. Con... con nhớ ba thôi.
Má nhìn tôi cười. Xe đò chạy chuyến buổi trưa ghé ngay trước ngõ, má dặn chú lơ xe đủ thứ chuyện trên đời. Má cho tôi năm ngàn tiền dằn túi và dặn đi dặn lại câu hát “Ba chờ sẵn ở quán cây me. Người lạ hỏi đừng có trả lời nghen”. Ngồi trên chiếc xe lắc lư với những tiếng ồn ào của động cơ, tiếng trẻ quấy khóc, mùi dầu gió hanh nồng, tôi chỉ muốn xe chạy thật nhanh đến nhà nội để nói với anh Hai câu nói mà nhiều ngày qua tôi vẫn còn ấm ức.
- Anh nghĩ có mấy trái ổi với cuốn truyện tranh là em chấp nhận lời xin lỗi của anh sao. Mơ đi. Anh còn nợ em dài dài...”
Đoạn trích Ngày buồn quá thể:
“Đảo một vòng quanh xóm Ruốc, với những cánh đồng mênh mông nước, mấy căn chòi giữ tôm bỏ hoang. Đất nhiễm mặn, riết rồi làm cái gì cũng thấy không đặng. Cấy lúa, lúa chết lần chết mòn. Nuôi tôm, tôm ngã nhào trong dòng nước phát sáng. Thả cua, cua buồn tình thế nào mà nằm chỏng ngược lên trời. Vậy nên mỗi khi chiều tan tầm trời còn đổ lửa, lại nghe những tiếng chửi thề lốc cốc, mẹ bà nó, riết rồi xóm Ruốc này chỉ toàn người già và trẻ con. Những con người xóm Ruốc ngược dòng thành phố vào những công ty, nhà máy hay lại bon bon trên những chiếc tàu ra biển tìm kế sinh nhai. Trong dòng người đó có Trứ, đứa trẻ nghèo mồ côi. Thứ tài sản duy nhất là căn chòi cột cặm ở đậu đất nhà người ta. Đi thì bỏ vợ bỏ quê, neo cặm lại thì lấy cái gì để ăn. Đành phó mặc cho số phận. Trời kêu ai nấy dạ. Những căn nhà cửa nẻo kín bưng, nhốt vào đó những nỗi buồn không sao kể hết.”"